Home
»
Ngô Võ Giang Trung
»
Thơ Chiến Tranh
»
THƠ QUÊ HƯƠNG
»
Thơ Về Mẹ
» TÔI MUỐN HÒA BÌNH CHỨ CHẲNG MUỐN CHIẾN TRANH
TÔI MUỐN HÒA BÌNH CHỨ CHẲNG MUỐN CHIẾN TRANH
Chúng tôi có biết gì đâu
cứ nghe đến chiến tranh là hình dung ra cảnh bắn nhau hoành tráng
là nghĩ đến những anh hùng trận mạc
thoả sức vẫy vùng giữa làn đạn mũi tên
Nhưng khi nhìn vào mắt Mẹ ngồi bên
nhìn Ông Bà, nhìn những người già đã kinh qua khói lửa
tôi không còn hình dung ra thế nữa
chỉ thấy nỗi đau
Anh hùng chiến trận là con cháu họ chứ đâu
cũng từng là những đứa trẻ hồn nhiên như tôi đấy
nhưng tuổi thơ, những ngày bình yên đâu kéo dài được mấy
phải gạt nước mắt chào nhau
Rồi bom đạn xé nát những nỗi đau
những tấm giấy báo tử đường xa chưa về kịp
những người con người cháu tiếp theo đã khoác ba lô bước vào binh nghiệp
lại chẳng hẹn ngày về...
Thôi quá đủ rồi những nỗi ê chề
những cuộc chia ly, những bia mộ mang tên là Liệt sĩ
những ngàn vạn người dưới đất sâu thân thể còn không lành lặn mà yên nghỉ
chúng tôi muốn Hoà Bình...
cứ nghe đến chiến tranh là hình dung ra cảnh bắn nhau hoành tráng
là nghĩ đến những anh hùng trận mạc
thoả sức vẫy vùng giữa làn đạn mũi tên
Nhưng khi nhìn vào mắt Mẹ ngồi bên
nhìn Ông Bà, nhìn những người già đã kinh qua khói lửa
tôi không còn hình dung ra thế nữa
chỉ thấy nỗi đau
Anh hùng chiến trận là con cháu họ chứ đâu
cũng từng là những đứa trẻ hồn nhiên như tôi đấy
nhưng tuổi thơ, những ngày bình yên đâu kéo dài được mấy
phải gạt nước mắt chào nhau
Rồi bom đạn xé nát những nỗi đau
những tấm giấy báo tử đường xa chưa về kịp
những người con người cháu tiếp theo đã khoác ba lô bước vào binh nghiệp
lại chẳng hẹn ngày về...
Thôi quá đủ rồi những nỗi ê chề
những cuộc chia ly, những bia mộ mang tên là Liệt sĩ
những ngàn vạn người dưới đất sâu thân thể còn không lành lặn mà yên nghỉ
chúng tôi muốn Hoà Bình...
Bạn đang xem bài thơ : TÔI MUỐN HÒA BÌNH CHỨ CHẲNG MUỐN CHIẾN TRANH tại Ngamtho.Com . Chúc các bạn vui vẻ.