Nếu bắt buộc phải lãng quên rồi vứt bỏ một người

Người đăng: Nhãn: vào lúc
Nếu bắt buộc phải lãng quên rồi vứt bỏ một người
Ta sẽ chọn người mà ta quan tâm nhất
Bởi có đôi khi ta không thể cười vui và cuộc đời nhiều nước mắt
Sợ người sẽ tổn thương.

Cuộc đời của ta vẫn rất giản đơn với những lối rẽ bình thường
Với một ngày mở mắt thản nhiên và nhiều chiều nắng tắt
Mở cửa bước chân đi giữa dòng người cúi mặt
Rồi đêm đêm cô đơn.

Mà cuộc đời đó của người ta hy vọng sẽ có những ý nghĩa nhiều hơn
Có thể rất nhiều nắng và rất nhiều ấm áp
Có thể có gió mưa và những lần thất lạc
Nhưng cũng có sẻ chia.

Cuộc đời của ta là một nhánh cỏ non lầm lũi sống ven rìa
Sợ những điều mất mát như một phần lẽ sống
Sợ nhiều những gió mưa, sợ tháng ngày cô độc
Và sợ cả yêu thương.

Ta sợ những yêu thương sẽ bỏ đi như sợ đứng trước lối đến thiên đường
Biết đâu là vực tối nếu mình đưa chân bước
Biết đâu là nỗi đau giữa lúc đời cùng cực
Mình biết phải làm sao?

Nếu buộc phải lãng quên,
ta xin lựa chọn để người được trở thành một vì sao
Ở trong tim ta,
và chưa tắt phút giây nào…
Chia sẻ cho bạn bè :

Các bài liên quan




Back to Top