Có một miền kí ức

Người đăng: Nhãn: vào lúc
Có một miền kí ức đã rất xa
Từ sâu thẳm thế nhưng rồi nhớ mãi
Em còn nhớ không em? Những ngày xưa thơ dại
Chắc chưa thể quên đâu, năm tháng đẹp nhất đời..

Ngày ấy anh chỉ là một cậu bé ham chơi
Giờ tan lớp đi thả diều, đánh đáo
Em - cô bé nhà bên biết chơi chuyền từ dạo
Tóc vừa chớm ngang tai, thi thoảng lại rối bù

Chúng mình cùng lớn lên từ mái tranh nghèo bằng cái Ốc, con Cua
Từ những giọt mồ hôi lăn đầy trên má Mẹ
Từ những chuyến đi xa bạc màu vai áo Bố
Từ tình thương mang dáng dấp cội nguồn

Có một miền kí ức chẳng thể quên
Mười sáu tuổi em đã thành thiếu nữ
Kì lạ thay anh vẫn là đứa trẻ
Nên yêu thương thật chẳng khác trò đùa

Hôm ấy anh về sau một buổi đò đưa
Em tà áo trắng tinh bên vòng tay kẻ khác
Anh ngu ngơ nhặt từng viên Pháo lạc
Rồi thờ thẫn bên hiên như kẻ mất linh hồn

Chuyến đò chiều chở em mất qua sông
Anh gào thét cầm trên tay cánh Phượng
Bông hoa thắm đang vì ai rớt rụng
Nhuộm đỏ cả chiều hôm em chẳng ngoái lại nhìn..

Có một miền kí ức không thể quên
Anh còn nhớ, với em thì
.. chẳng chắc

Chia sẻ cho bạn bè :

Các bài liên quan




Back to Top