Một hôm nào đó giữa đời

Người đăng: Nhãn: vào lúc
Một hôm nào đó giữa đời
Ta nói với người rằng mình đơn độc
Người có về ngồi ôm cho ta khóc
Hay sẽ bỏ đi như những cánh chim trời?

Ta đã định hỏi người câu hỏi ấy nhiều năm
Nhưng rồi lặng im dặn mình cười chấp nhận
Bởi nếu thương đã chẳng cần ta hỏi
Người sẽ tự về đây bởi sợ lúc ta buồn.

Bởi lòng người là những cánh tay buông
Lòng của ta như gió mùa rét đậm
Người mải mê giữa bao mùa nắng ấm
Ta ngủ mê trong hoang hóa tim mình.
Chia sẻ cho bạn bè :

Các bài liên quan




Back to Top