ĐỪNG GÓI CUỘC ĐỜI MÌNH TRONG NHỮNG MẪU SỐ CHUNG

Người đăng: Nhãn: vào lúc
Đừng gói cuộc đời mình trong những mẫu số chung
Những ngã rẽ trăm ngàn người cùng bước
Những thói quen: phải thế này…thế kia…mới được
Những lối mòn.
Chúng ta ai cũng trưởng thành từ những đứa trẻ con
Ai cũng chào đời bằng tiếng khóc thét đầu lòng trong trẻo
Nhưng đường đến cuối đời mỗi người có trăm, ngàn, vạn nẻo
Đừng đi theo những lối mòn đã xanh hóa rong rêu.
Hãy cứ sống như chúng ta chỉ còn lại một buổi chiều
Nếu hoàng hôn tắt nắng mình sẽ phải về một thế giới khác
Hãy sống như một ngày mình bỗng nhiên đi lạc
Bằng mọi giá phải về nhà.
Tuổi trẻ của mỗi người chính là một món quà
Ai cũng được tặng, nhưng dùng thế nào là do mỗi người chọn lấy
Và chúng ta cũng không có phép tiên để nhìn thấy
Tương lai của chính mình.
Mỗi người ai cũng có một nỗi sợ lúc bình minh
Cũng có một hoang mang khi ngày tắt
Nhưng chúng ta không dám đối mặt
Và cứ thế buông xuôi
Chúng ta đem tất cả những thứ với mình là niềm vui
Lẳng lặng chôn cất bởi: như vậy không giống mọi người
Rồi bắt chính mình mỉm cười
Bước theo lối mà lẽ đời cho là đúng.
Nhưng người ơi,
Rồi có những đêm giữa giấc ngủ mông lung
Ta đấm ngực tiếc những gì để mất
Rồi có những khoảng lặng trong đời rất thật
Ta biết mình đã sai
Rồi từ đó cho đến sau này
Ta vùi mình trong hối tiếc.
Làm một trận mưa rào đổ xuống giữa lúc trời xanh biếc
Làm một tiếng chim hót giữa đêm khuya
Làm một cánh diều bay giữa nắng hè
Làm một giọt nước giữa sa mạc đầy cát
Và làm một con người khác
Giữa ngàn vạn người giống nhau
Miễn sao
Mình thấy cuộc đời này đáng sống.
Đừng gói đời mình trong những mẫu số chung
Đừng đi những con đường phải giống mọi người
Đừng cất những niềm vui khiến mình cười
Và đừng sợ lẽ đời soi mói
Sống bằng những niềm tin mình hằng mong mỏi
Sống vì chính cuộc sống của mình
Biết đâu có một ngày ta thức dậy giữa bình minh
Mà những con người kia vẫn giật mình trong đêm tối.
Chia sẻ cho bạn bè :

Các bài liên quan




Back to Top